Ernest Hemingway
Một nơi sạch sẽ, sáng choang
Duy Đoàn chuyển ngữ
Trời về khuya và mọi người đã ra về, ngoại trừ ông già kia đang ngồi trong bóng râm dưới tán lá nổi lên dưới ánh đèn điện. Vào ban ngày thì con đường này đầy bụi bặm, nhưng tối đến thì sương đêm làm bụi lắng xuống, ông già đó thích ngồi đến khuya bởi vì ông bị điếc và lúc này vào buổi đêm trời tĩnh mịch, ông cảm nhận được sự khác biệt. Hai gã phục vụ trong quán biết ông già kia hơi say say rồi, và dù cho ông là vị khách đàng hoàng nhưng họ biết nếu say xỉn quá thì ông sẽ ra về mà không trả đồng nào, thế là họ cứ quan sát ông ta.
“Hồi tuần rồi ổng cố gắng tự tử nữa đó,” một gã nói.
“Sao vậy?”
“Ổng tuyệt vọng đó mà.”
“Về vụ gì”
“Không gì hết.”
“Làm sao cậu biết là không có gì?”
“Ổng có cả đống tiền mà.”
Họ ngồi cùng nhau ở chiếc bàn sát tường gần cửa ra vào và nhìn ra ngoài hàng hiên, chỗ đó bàn nào cũng trống chỉ trừ bàn của ông già kia trong bóng râm dưới tán lá nọ đang khẽ đu đưa theo gió. Ở ngoài đường có một cô gái và một anh lính đi ngang qua. Cô gái để đầu trần và đang đi hối hả bên cạnh anh lính. Continue reading